Ở Fmaj7 nơi ký ức treo G ngược, chở Em7 che những người lạc đường
Họ Dm7 lấyy kẻ ở trong G gương cùng nâng Cmaj7 chén mây mù say khướt
Họ Fmaj7 hỏi đêm dài chuyện mình ngày Em7 ấy vụng dại
Biết bao Dm7 giờ, biết bao giờ nhạt Am phai
Vì Fmaj7 tin câu hứa sai lời mà khổ Em7 đau theo họ một đời
Vì Dm7 say vị ngọt đôi G môi mà họ Cmaj7 rót chén cạn ly vơi
Mùa Fmaj7 lá rơi rồi lòng người cũng Em7 đổ mưa rồi
Hết ly Dm7 này có lẽ G ta cũng quên người Am thôi
Ký ức của người Fmaj7 say, chẳng có hoa và Em7 mây
Cũng không sắc không Dm7 màu cũng không có G ai muốn làm họ Cmaj7 đau
Ký ức của người Fmaj7 say lại quên ghi tên tháng Em7 ngày
Cũng không chấm, không Dm7 phẩy, chỉ có vết Em7 nhòa trên tên người Am ấy
Ký ức của người Fmaj7 say là khói thuốc và rượu Em7 cay
Nếu không chết trong Dm7 lòng liệu có nuốt G trôi dã vị này Cmaj7 không?
Nếu bước ra khỏi Fmaj7 nơi đây thì giấu vết thương ở Em7 đâu đây?
Chẳng ai muốn Dm7 sống mãi ở trong ký Em7 ức của một người Am say.