Gm Bế con bước qua hiên Cm nhà
Vầng trăng lạnh D7 úa soi nhòa hồn Gm nhau
Gối F chăn đã thẳng vết D nhàu
Sờ vào kỷ D7 niệm sợ đau đớn Gm lòng.
Còn G gì đâu nữa mà C mong
Tình trăm năm D7 cũ tình không viên G thành
Tình F tràn một thoáng mưa Bb nhanh
Ngày nào hạnh Am ngộ giờ đành lệ D7 rơi.
Lệ rơi từng nhánh tả tơi
Tình theo nhánh khổ ra khơi bể Gm mù
Thì Am thôi ta hãy xa D nhau
Bờ xưa tóc D7 xõa về đâu giấc Gm nồng.
Em G đi hun hút con D7 đường
Hàng cây lênh Am láng bóng thườn thượt D tôi
Bế con bước lên xe Am người
Tôi trong khung D7 cửa khóc cười ngu Gm ngơ.