Ta Em vẫn gọi ngày D xưa
Một thời đi xa B7 quá
Nơi Em tình yêu ở Am lại
Giữa B7 phố núi sương Em mù.
Thời Em gian trôi vội C vã
Giữa Em bao cuộc chia F ly
Nhớ D lại tuổi thơ G ngây
Ngỡ Em ngàng hoa bất B7 tử.
Như Em vạc nắng chiều Am loang
Hoa B7 âm thầm nở Em rộ
Theo Am thời gian bất D tận
Hoa B7 nở hoài trong Em ta.
Chẳng Em biết gọi từ Am đâu
Tên D loài hoa bất G tử
Cho C ta tự ru Am mình
Rằng C tình yêu vĩnh B7 cửu.
Dù Em thời gian rũ Am bóng
Cũng Em không làm phôi Am phai
Cứ D nở hoài trong C ta
Một B7 loài hoa bất Em tử.