1. Em không còn Dm yêu không còn vương không còn thương
Là vì sao em em Am hỡi quay đi mau sau màn sương
Nàng làm canh đêm anh Bb thức chờ em trong vô thức
Ngàn cô đơn như Gm cấu như đâm tâm can anh trong miêng A man.
Em đâu thấu đâu đâu đâu biết Dm là suy tư kia có mình anh
Một lần xa trăm đau Am đớn em đâu đâu thấu tình anh
Nhẫn tâm như thế Bb sao kệ những yêu thương thế sao
Một người tôi luôn tìm Gm kiếm bỗng chốc ấy hóa xa xôi thế A sao.
ĐK:
Vậy thôi đành Dm buông níu càng lâu đôi mắt thêm sầu
Biết rằng sẽ đau Am nhiều đau hằn tâm can mỗi đêm thâu
Tình không thành Bb nên bên cạnh nhau càng lâu càng đau
Càng thêm sầu vương bờ Gm môi bao nụ hôn cùng nhau tàn mau.
2. Dm Đem cô đơn trong anh ra mà đan
Thời gian trôi yêu Am thương trao em bao nhiêu anh còn mang
Còn lang thang trong Bb ký ức với nỗi nhớ ta giành cho nàng
Ngàn yêu thương người Gm đem ra thiêu bỗng chốc hóa thành trò A tàn.
Ừ thì Dm buồn buồn khi ta cách xa
Nhưng biết sao được duyên Am này đành thôi ta trách ta
Tâm tư mình ta hòa Bb vào vào trong đêm tối đen
Yêu thương ngày qua ngày Gm trôi giờ nghe sao rối A ren.
ĐK:
Vậy thôi đành Dm buông níu càng lâu đôi mắt thêm sầu
Biết rằng sẽ đau Am nhiều đau hằn tâm can mỗi đêm thâu
Tình không thành Bb nên bên cạnh nhau càng lâu càng đau
Càng thêm sầu vương bờ Gm môi bao nụ hôn cùng nhau tàn mau.