Nói:
Mén, sao anh sắp đi rồi mà em không nói gì mà buồn hiu vậy?
Buồn chứ sao không buồn. Ờ mà … em buồn chuyện gì vậy mén?
Thì … tại anh nói đó, Ủa mà anh nói chuyện gì?
1. Em Anh nói với G em là anh đi mần ăn xa Em lắm
Tuốt trên đô A thành lâu lắm anh mới về Em thăm
Lòng Bm em lo âu thấp thỏm đêm D ngày
Sợ mấy cô chân A dài làm lòng anh đổi C thay!
Anh hứa với G em là anh không bao giờ thay Em đổi
Dẫu nơi đô A thành có nhiều cô gái vây Em quanh
Nhưng lòng A anh nguyện yêu em tha Bm thiết
Cô gái ngoan hiền, dễ thương nhất của Em lòng anh
ĐK: Tình Am quê tha thiết mong Em] chờ
Em đợi anh A về đến nhà thưa má Em thưa ba
Để đôi A nên vợ nên Em chồng
Quyết không thay A lòng trọn Bm đời câu đá vàng trăm Em năm
2. Anh nói yêu G em thiệt lòng hay giả Em dối?
Chớ thấy em A hiền gạt em tội lắm à Em nghen
Em thương Bm anh ngày đêm em mong em D nhớ
Anh chớ thay Bm lòng rổi bỏ em có mình C ên
Anh hứa với G em là về thưa ba thưa Em má
Mối mai cau A trầu đến nhà anh xin rước Em dâu
Ngày vu Bm quy em là cô dâu đẹp D nhất
Vậy em có bằng Bm lòng làm vợ anh Em không?
Nói:
Bằng lòng thì em cũng bằng lòng rồi .. nhưng mà em cũng buồn
Em đã nói bằng lòng rồi mà sao em còn buồn?
Thì em buồn là vì anh nói .. ủa anh đâu có nói gì nữa đâu?