Hải Lăng G ơi lòng ta còn nhớ D mãi
Kỷ niệm Em buồn còn đọng lại trong Am tim
Rừng phi C lao cao vút đứng im Bm lìm
Bên biển C nhớ vỗ về bờ cát Bm trắng.
Em gặp G anh một chiều thu cuối D nắng
Mà mắt Em buồn như biển nhớ mênh Am mông
Bao đêm C thâu em tự hỏi trong Bm lòng
Không phải D yêu sao lạ nhiều nhớ G nhung.
Yêu không Bm đủ nên tình ta tan G vỡ
Em bơ Am vơ lạc lõng giữa yêu G thương
Anh lặng C thầm cất bước để tha G hương
Biền biệt C đến ở đất trời xứ G lạ.
Em chấp G nhận chia tim mình hai C ngả
Lên xe D hoa khi tuổi đã xuân G thì
Trong phong C ba em vẫn cố bước D đi
Ôm gió lại để đời thôi bão G giông.
Trong tim G em em là người cùng D khổ
Trong đoạn Em trường của ngưỡng cửa tình Am yêu
Nhớ thương C anh không biết đến khi Bm nào
Sợ thời D gian hóa mình thành người G xa.