Em[B,]-CG-AmEmB7- AmEm-B7Em
1. Xin gửi hết cô đơn vào Em đây, vào tí Am tách mưa rơi mầm C xanh
Vào giọt D sương ngon giấc trên Em cành
D7 Mong cô đơn tan G thành bọt Em nước thấm D đất cằn G khô
E Để khi chiều hoàng Am hôn mắt Em nào, chẳng vương ưu B7 sầu
Em Chẳng nhớ người năm Am xưa lúc C còn tha D thiết duyên Em đầu
2. Xin gửi hết cô đơn vào Em đây vào trong Am nốt vu vơ tình C ca
Vào lời D thơ chan chứa mặn Em mà
D7 Nhắn với bụi thời G gian làm Em ơn mang D hắn đi G xa
E Để khi một mình Am ta sẽ D chẳng lạnh vai phong B7 trần
Em Sẽ dứt tình thiên Am thu sẽ C trả hết D nợ hết Em nần
ĐK: Bao nhiêu C năm D uống hoài "cô Em đơn"
Nên chất D chồng năm tháng buồn G tênh
Tim khép Em cửa, khoá trái lạnh Am tanh
Sợ vào C yêu ngậm D đắng thôi Em đành
Thôi G đành Em cô quạnh mình G ta B7
Xin cho C tôi D dứt tình trăm Em năm
Mối tình D buồn với gã cô G đơn
Lượm nhặt Em hết ưu tư chìm C sâu
Gửi vào D trong quá khứ Em nhạt màu.
3. Thôi thì vẫy tay nhau từ Em đây chẳng vương Am vấn vấn vương làm C chi
Đừng gọi D tên nhau nữa làm Em gì.
D7 Thế gian này cònG ta, còn Em ta vui D với mình G ta
E Sẽ chẳng giận cô Am đơn, Chẳng D thèm buồn, hay oán Bm hờn
Em Sống kiếp người thênh Am thang phiêu C bạt giữa D chốn mây Em ngàn.



