E7 Có một nụ cười tự mình yêu đến A thế?
Quên hết sầu E đau, xua trăm A7 nỗi tù D đày
Những nhọc C#m nhằn kiếp con người vẫn Dm6 thế
Em lại cười E7 và sáng cả ban G mai.
Ta tìm A em mải F#7 miết đã bao Bm ngày
Chỉ là E cỏ mà êm hòn đá C#m cuội
Chỉ sương Dm đêm mà mềm bao lầm A lỗi F#7
Xin thuộc về Bm7 em bình E7 yên và bao A dung…
A7 Đừng hỏi vì D sao ta yêu Dm em?
Đừng hỏi vì A sao sóng F#7 mệt nhoài xô Bm cát.
Đừng hỏi vì E sao giữa nghìn trùng sóng Bm7b5 bạc
Hải Đăng vẫn chờ E7 một chấm buồm A xa? A7
Thềm cỏ là D đây cho ta khát Dm khao
Cỏ bình yên A quá, ta F#7 mơ nằm gối Bm cỏ
Dẫu trăm E trận dập bầm của cuộc Bm7b5 sống.
Chỉ có E7 cỏ mới tha thứ ta A thôi…