1. Qua hết cơn mê Am dài trở về tay không
Công danh phù Dm hư thân cát bụi xoay Am vần
Ngựa hoang cuốn C vó đường trần mãi D mê
Nay chỉ C còn vết thương G mòn thấu vô Bb thường
Vàng son từng Bdim qua điêu tàng phôi E7 pha.
2. Đâu bước chân giang Am hồ đá mòn quê hương
Cây đa còn Dm thương vương lá phủ sân Am trường
Mẹ đã khuất C núi lời ru héo D khô
Tan nát C lòng mắt lưng G tròng trước khu Bb mộ
Chỉ là phù E7 vân lầm lạc tuổi Am xuân.
ĐK:
Bao năm ta Am đi dọc ngang tứ hải
Hơn thua sân E7 si đau đớn xuân Am thì
Phù du mấy E7 khi hợp tan có chi.
Bao năm hư Am vô thiêu thân dâu bể
Trơ thân cây E7 khô đau đớn nhân Am tình
Tan giấc phù Dm hoa E7 lạc loài thân Am ta.
3. Em đón ta quay Am về giã từ cơn mê
Em trao nụ Dm hoa tan đá sỏi phong Am trần
Lời kinh sám C hối tạ đời ơn D em
Mơ trăng C lành có đôi G mình bến chung Bb tình
Thần tiên là E7 em ngọc ngà là Am em.