1. Dm Ngày lại ngày F trên đồi hoang
G Có một lão già đang tĩnh Dm tọa
Ngồi một mình F không cần ai
Nắng G mưa lão vẫn cứ tĩnh Dm tọa
F Miệng mỉm cười Bb như trẻ thơ cô C đơn giữa đồi F già
Gm Nhưng người ta không Dm muốn gần ông
Vì Bb trót là gã C điên trên đồi Dm hoang
ĐK:
F Ôi lão già Bb điên mà Dm nắm thế Am gian trong Dm lòng bàn Bb tay
F Ôi lão già Am điên thở Bb hít Am với Gm con F tim C của A7 vũ Dm trụ
2. Dm Lão chuyện trò F với sông núi
G Lắng nghe nỗi lòng của đất Dm trời
Lời nhiệm màu F rõ như sấm
Dẫu G cho lão già nói ít Dm lời.
F Mà mọi người Bb đâu thèm nghe
Khi C nghe chẳng để F lòng
Gm Nên người ta không Dm muốn gần ông
Vì Bb chỉ là gã C điên trên đồi Dm hoang.
ĐK2:
F Ôi lão già Bb điên nhìn Dm thấy thế Am gian trong Dm lòng bàn Bb tay
F Ôi lão già Am điên thở Bb hít Am với Gm tâm F trí C tuệ A7 sáng Dm ngời.
3. Dm Ngồi một mình F sớm trưa tối
Lẻ G loi giữa trần gian lắm Dm người
Kẻ cợt đùa F kẻ bêu xấu
Thế G nhưng lão già vẫn cứ Dm cười
F Lòng dạ thường Bb thấy thương xót
Cho C nhân gian quá lạc F lầm
Gm Nên người ta không Dm muốn gần ông
Vì Bb chỉ là gã C điên trên đồi Dm hoang
ĐK3:
F Ôi lão già Bb điên mà Dm nắm trong Am tay gia Dm tài tình Bb thương
F Ôi lão già Am điên ôm Bb hết Am trong Gm tay F như C loài A7 khốn Dm cùng.
4. Dm Bỗng một ngày F trên đồi hoang
G Có một vầng hào quang sáng Dm ngời
Và mọi người F đã trông thấy
Lão G bay về ở nơi cõi Dm trời
F À thì ra Bb ông là thánh C nơi nhân thế độ F đời
Gm Nay hiểu ra nhưng Dm đã còn đâu
Hình Bb bóng của gã C điên trên đồi Dm hoang
ĐK4:
F Ôi lão già Bb điên đã Dm nói biết Am bao nhiêu Dm lời yêu Bb thương
F Ôi lão già Am điên đã Bb hiến Am dâng Gm trọn F một C đời A7 vì Dm ta.
Ông già Dm điên G
Bb Hay C đời Dm điên