1. Em C là cửa từ F bi tâm Am hồn anh nương Dm náu
Anh F vì phận sân C si nên F tội lỗi một Dm đời
Tâm Bb hồn em trong C trắng như cành huệ tinh Gm sương
Chợt Am hồn anh thống Bb hối, biết Eb khóc khi buồn F đau.
2. Em C là giọt lệ F đêm, trên Am ngàn hoa lóng Dm lánh
Em F là biển mênh C mông, sông F cạn muốn tìm Dm về
Em Bb là cơn bão C tố dâng ngập đời khô Gm khan
Hỡi Am người đang ngao Bb ngán…xua C nỗi sầu mau F tan.
ĐK:
Này em Bb hỡi! Trái F tim thiết tha dịu C dàng!
Lòng chan F chứa mỗi Bb khi có ai phiền Dm muộn Gm
Lời em F nói đau C lên từng giọt mưa Gm sa Bb
Lời em C nói gỡ F ra cơn rối bời.
3. Hôm C nào ở trần F gian em Am làm cơn giông Dm bão
Cho F ngọn cỏ lao C xao cho F đời sống dạt Dm dào
Trên Bb đường ta đi C tới lắm khi đầy chông Gm gai
Đưa C bàn tay nhân Bb ái, ta C dắt dìu nhau F qua.