Bóng con đò Dm ngang, sao trách thân tiếc duyên bẽ G bàng
Ngóng đợi người C sang, sao mà lâu chẳng thấy thăm F nhau
Người đã không C thương, cho tôi đây héo hon đêm Am ngày
Duyên cũng tan G rồi giờ mình tôi ôm lấy thương Am đau
Chiều tà thấy dáng ai Dm quen, nghe xôn xao nơi phía đường G làng
Tôi đứng lặng C thinh khi nhìn anh cất bước bên F ai
Lòng này nát quặn từng C cơn, ơi trời cao có thấu cho Am rằng
Thương anh tôi ngàn cay C đắng, đến cuối Am cùng cũng về bằng Dm không
Ruột thắt quặn G đau , cớ Am sao trái ngang duyên Dm tình
Là C do tôi đây dại Am khờ , hay tim C người sỏi đá không F thương
Ngang trái đời G tôi , xót xa tiếc cho phận Dm mình
Mà Am người sao gieo thương C nhớ , nhớ thương Am rồi người đành rời Dm xa
Giờ chỉ mình G tôi , nơi đây khóc than mà Dm thôi
Kiếp lỡ duyên Bb rồi , tình Dm này chẳng trọn đành Gm thôi
Khóc đời hồng C nhan , khóc cho số duyên lỡ F làng
Tôi cứ thương C ai , để Am cho tháng năm u Dm hoài
RAP :
Phận G gái chín đợi mười trông
mười hai bến nước bến đục bến trong
Chỉ còn ta hoài mong D đến câu hẹn câu thề
Như hòn vọng Am phu sao người đi mãi không về
Con nước vẫn C vậy chảy về phù sa
Sao người thay Am đổi đành lòng phụ ta
Thương em một Dm thuở tấm thân dãi dầu
Khắc khoải tương tư bao đêm dài mà ai thấu
Khóc cho duyên G mình vì con sáo đã sang sông
Khóc cho nụ hồng đã không thể nào đơm bông
Khóc cho bầy Dm chim đã lạc đàn giữa phồn hoa
Và ta khóc cho lời Am ca tiễn bước chân người rời xa
Phận bạc C bẽo như đám lục bình trôi Am lênh đênh mãi một mình thôi
Dm Chẳng trách người vô tình bạc nghĩa thôi thì ôm số kiếp chim trắng mồ côi