1. Chiều dần F rơi phi xuất đến C7 giờ anh mặc áo bay F đen C7
Anh nghe F tiếng động cơ thét C7 gào hành khúc chống xâm Gm lăng
Không gian bao Bb la màu tuyết trắng giăng từng F hàng
Gợi nhớ nhớ thương C7 thương trên khung trời quê F hương
Giây phút này nghe hồn mình bỗng C7 nhẹ lên cao cùng cánh F thép.
2. Chiều dần F rơi mây trắng xuống C7 lượn xin trả kiếp đơn F côi C7
Anh ôm F bước thời gian ngóng C7 nhìn về quá khứ xa Gm xôi
Năm xưa ra Bb đi phượng rướm máu ve F sầu
Đàn bài tiễn đưa C7 nhau trong khung trời thương F đau
Chia cách vì anh nặng lòng nước C7 gọi, quê hương mình điêu F tàn.
ĐK:
Em yêu anh Bb ơi đường bay đầy lòng tin nuôi nấng ân tình bền F lâu
Tóc rối đêm C7 thâu xin em chớ âu F sầu cho buồn lòng người Gm đi C7
Trong đêm chơi Bb vơi đường bay mùa loạn ly nghe ngỡ muôn vàn người F ơi
Nỗi nhớ lên C7 cao tim anh trút căm Gm hờn dâng C7 tràn lòng đại F liên.
3. Trời đầy F sương nghiêng cánh thép C7 lạnh anh vượt mức âm F thanh C7
Sao chinh F chiến làm cho nước C7 mình gầy héo nét dung Gm nhan
Anh xin ơn Bb trên ban cúi giúp cho lòng F thành
Mình mãi mãi thương C7 nhau, trong tao loạn binh F đao
Cho nước Việt mang hận sầu chóng C7 tàn, non sông mình sum F vầy.