1. Em Tội nghiệp cho cô A gái thương Em ai hơn chính mình
C Vội vàng đem D bán niềm G tin mua trái ngang
Em Đã tàn đêm thâu mắt A môi đã hoen màu
D Ngày ngày đợi chờ thành thói B7 quen.
2. Em Chẳng một lời chia A tay cũng Em không chịu ở lại
C Đọa đày thân D em ngóng G trông ai từng đêm
Em Buồn thì anh đi hết A vui anh mới về
D Để người đến Bm trước bước Em sau thật ê chề.
ĐK:
C Em người D ta không yêu em Em nữa rồi
Duyên chẳng C còn em mỏi D mòn cũng chỉ G bằng không
Am Thương người ta em thương hơn Em chính mình
Nhưng với C họ cuộc tình chỉ là trò B7 vui.
C Thôi người ta vui D bên ai chẳng Em về
Sao não C nề những câu D thề họ đã vội G quên
Am Em cả đời níu kéo Em rồi
Chỉ một lần C này thôi nạnh mẽ buông D tay được không Em em.
* C Thế gian D hết hợp rồi Em tan
Am Chữ duyên D chữ nợ ngổn G ngang
Thì Am thôi xem như là món Bm nợ
Mà C ta trả Am xong sẽ không còn đau B7 nữa.