1. Em D ngồi dựa bóng chênh A vênh
Trong tôi vực A7 thẳm buồn tênh ngóng D chờ B7
Bên Em ngày hồn bão dông D lên
Thương thân đá A7 sỏi nằm im ngậm D ngùi.
2. Em D ngồi dựa nỗi lênh A đênh
Tôi nghe hạt A7 bụi về phơi kiếp D người B7
Ơn Em tình dài nỗi điêu D linh
Ơn em tôi A7 nợ một đời ăn D năn
ĐK:
Em G buồn trời đất vấn A vương
Thân tôi lữ A7 khách bên đường héo D hon
Xa G người lạc xứ bôn A ba
Cơn đau nghe A7 lạ thuở vừa mười D ba.
Em D ngồi dựa bóng chân A như
Ru câu mê A7 muội ngọt vừa cơn D đau B7
Ru Em người vàng áo chiêm D bao
Ru tôi thân A7 phận trầm luân cõi D này.