1. Đời trai xa Am xứ xa mẹ già em Em thơ
Tình đời nhân F duyên Giờ giống G như chim bị lạc C bầy Am
Bạn bè trông Dm mong đàn em thương Em nhớ ngóng trông anh sớm trở Am về.
Ngày dài đêm Em trôi cùng nhọc nhằn sương F khuya
Lệ tràn hoen G mi đời khóc cho bao niềm ưu C phiền Am
Chốn xa làm Dm thuê còng lưng sương Em gió
Thiệt thòi vây F lấy không dám G kêu ai một Am câu.
ĐK:
Nơi F phương trời xa đâu giống Em như là mơ
Cuộc Dm sống G không là thơ như vẫn C mong
Mây Dm mưa trời cao bàn Em chân bùn nhơ
Sao hiểu F thấu nỗi xót xa lòng E7 con.
Qua F bao thời gian khi nắng Em bên người ta
Cánh Dm tay của G con đã khác C xưa
Hên Dm xui vậy thôi nào Em ai đều may
Chưa tìm F đến biết G nơi nao bình Am yên.
2. Rồi mùa đông Am tới sương phủ đường con Em đi
Từng giọt sương F mai lạnh thấu G vai trên đường đi C làm Am
Bỏ lại sau Dm lưng đệm êm chăn Em ấm sáng tinh mơ cấp cặp đi Am làm
Ở nhà vui Em hơn được mẹ hiền chăm F nom
Ở nhà con G sai còn có cha bên cạnh ân C cần Am
Bước sang trời Dm tây gửi người quê Em nhé
Đừng vì may F mắn mà dấn G thân đi làm Am xa.
* Bài gốc: Duyên phận – sáng tác: Thái Thịnh