Đi Dm hết con đường nào hoang phế
Không thấy thân quen của cố Gm hương
Không thấy dịu êm buồn như Dm thế
Chỉ thấy C đêm và ta nhuốm F sương.
Ôi, dường Dm như xót xa lòng Bb rồi
Mấy mươi C năm làm kiếp chơi F vơi
Cứ bước C đi con đường không F đến
Chưa C về thăm Am lại chốn nằm Dm nôi.
Mắt không Dm khóc mà lòa nước Bb mắt
Hồn rong C chơi trong quá khứ Gm mù
Hai tay hụt hẫng tình son Dm sắt
Mất lối ân Bb cần tự sớm C thu
Giờ C xuân héo gầy trên đầu Bb dốc
Én quên F về hoa bướm hững Gm hờ
Thời gian cũng võ vàng lăn Dm lóc
Thôi C đành cúi Am gội đẫm cơn Dm mơ.