Đêm thở dài lặng Em lẽ thương chiếc lá lìa Am cành
Mắt G người buồn ngấn Em lệ đêm G đông tình mong Am manh
Hôm Dm trở về phố Em cũ rớt rơi những dại Am khờ
Rưng G rưng màu quá Em khứ tím khoảng trời bơ Am vơ.
Ngày chúng mình xa Dm lạ ve ngân khúc ca Am sầu
Nắng G hờn buông tay Em hạ xám dâng hoài cơn Am ngâu
Bước Em chân tôi trở Am lại để tìm chút hương Dm yêu
Phố xưa mang niềm Em nhớ trót đánh rơi tìm Am về.
Gió Dm trườn qua làn Em tóc thân quen ấy đâu Am rồi
Đêm G thở dài lặng Em lẽ quay gót buồn đơn Am côi.