Em! Ngồi Am xuống, ta chải dùm lối C tóc
Vùng hư E7 hao vừa rụng mấy sợi Am buồn
Đừng khóc Dm nhé, lệ nào tan sầu G muộn
Lỡ xuân Em thì úa mất buổi vàng E7 son.
Em! Ngồi Am xuống, ta vẽ dùm mắt C biếc
Màu long E7 lanh che những vệt hoang Am sầu
Đừng khóc Dm nhé, em ơi! từng giọt G lệ
Tựa đá E7 ngàn rơi những chỗ ta Am đau.
Nơi nước Am mắt có hờn xưa trỗi C dậy
Mang oán Dm thù gieo E7 xuống nẻo trầm Am luân
Ta yếu G đuối và em mang khờ Dm dại
Phải làm Em sao ngăn những bước mê E7 lầm.
Em hãy Em thương trong nhọc nhằn hơi Am thở
Ta vẫn G lê qua chừng ấy ưu C phiền
Trên cõi G sống đôi lần ta đã Dm chết
Vẫn oằn E7 mình níu lại mảnh đời Am em.
Xin đưa Am lối nụ cười ta khuyết Dm tật
Về nương E7 em trên mấy thuở môi Am hiền
Đừng khóc Dm nhé! Lệ nào mang sầu G muộn
Sau lưng E7 đời ta khóc cạn giùm Am em.