Gió nhẹ G lay, lá vàng C bay, rớt ngập D lối G rừng
Đường lên núi, mùa thu Bm tới, xào xạc C bước D chân
Nắng vàng C hanh, thắm trời G xanh, thắp rạng C lá D cành
Người đến người, cho cách C xa D thành rất G gần.
Xin gần G như núi gần C sông, gió gần D mây G trời
Đừng ngăn cách, đừng xa Bm vắng, dù chỉ C thoáng D qua
Ta về C đây vén ngàn G mây, ướm lại C mối D tình
Như núi quen, tuy cách C xa, D vẫn thấy G gần.
Vai kề G vai, nhưng lòng C ai hãy còn D mãi thiết G tha
Nửa bóng Bm hình từ cõi C chưa thành ước G mơ D
Thôi thì G thôi, ta về Em nghe lá rụng C vơi Cm đầy
Biết bao G giờ mới quay Am lại D núi G này.
Cứ để G cho lá vàng C rơi khuất cả D ngõ G về
Để niềm Em nhớ chẳng còn Bm lối tìm lại C tái G tê
Cho thời C gian xoá lời G thơ trót hẹn C cung Am đàn
Cho núi D cao mãi cách xa, dù rất G gần.