1. Người về người đi hoàng hôn một D lối
Đường một đường hai chiều đưa vào G tối Em
Trời cao và D gió đầy B7 hàng cây cùng Em ghế dài
Nào ai lẻ bóng nào ai thành A7 đôi.
2. Đời mình là con tàu qua nhiều D lối
Mà thăng trầm như trùng dương nổi G sóng Em
Trời mây một D lớp thành B7 biển khơi một Em nỗi niềm
Bàn tay còn A7 trắng lòng không tình D thương.
ĐK:
Giá băng gối F#m mộng sương trắng chăn G mơ
Gió khua ngõ E7 hồn mưa ướt tâm A tư
Biết F#m ai tâm sự Bm ghế lạnh lùng E chờ
Những chiều vàng A7 mờ.
3. Đại lộ hoàng hôn hồn hoa ngập D nắng
Thời gian thường vô tình theo đời G sống Em
Ngày xanh thì D khuất dần B7 chiều rơi nhuộm Em tóc vàng
Mà trong lòng A7 thấy còn thiếu tình D thương.