1. F Anh đã biết em nhớ thầm G ai suốt một thời gian
Em Người đó ở cạnh bên và Am kiên nhẫn đợi chờ
F Giọt nước mắt mà anh khóc chẳng G phải do duyên mình chấm dứt
Em Mà chính là phận mình vẫn quá sớm Am để lụi tàn
Hạnh phúc cớ sao càng F giữ G càng mong Am manh
Có những nỗi đau ùa F đến G chẳng thể Am lành.
ĐK1:
Tình đẹp như phép F màu… G ta gặp nhau
Ngập trong bao đắm F say mà G không biết kết thúc Am này
Một ngày em đổi F thay quên G hết mối tình Am đã từng vô giá
Chỉ có Dm anh là người được Em biết sau Am cùng.
* F Em ơi..anh không đứng vững
khi G đọc lời ngọt ngào tin nhắn kia
F là em… đã gửi G nhầm anh phải C không.
2. F Anh cứ bước vô thức chẳng G cần biết mình ở đâu
Em Giọng em trong suy nghĩ làm Am anh nhớ thẫn thờ
F Em quấn quýt ở mọi lúc biết G lắng nghe anh từng cảm xúc
Em Là những gì mà anh nhớ trong ký Am ức của mình
Sau mỗi bước chân nặng F trĩu G là cô Am đơn
Vì mãi vắng đi một F nửa..G của chính Am mình.
ĐK2:
Dù vẫn yêu em vô F hạn như ngày G đầu ta mới Am quen
Nhớ em nhưng không F thể..em đã G chọn bờ vai Am khác
Sẽ không ai nhớ F rằng em G từng thuộc về Am anh
Nước mắt anh không Dm thể..khóc Em cho ai ngoài Am em.
Nếu em giữ anh F lại, câu [G} chuyện cũng thế Am thôi
Chẳng thể yêu một F người trong G lòng đã thay Am đổi
Đã đi qua giới F hạn, duyên G trời tự vỡ Am nát
Nếu như ngay ban Dm đầu..đã Em không trân trọng Am nhau.