Anh mang cái G thói cái thói đa C tình
Thương em hiu F quạnh một mình đêm C mưa
Dáng Am gầy hắt mảnh phên Dm thưa
Xuân qua đông G lại bốn mùa gió C lay
Anh Am thì yêu đắm yêu Dm say
Gặp em lòng G muốn tỏ bày tỏ bày tình Dm sâu. G
Có C người giăng một chùm F câu
Sông sâu biển Dm rộng về đâu chốn G nào
Thế C rồi một buổi chiều F nao
Anh đem cái Dm thói ba đào ra G phơi
Tình C em như đóa mây Dm trôi
Bão mưa vần G vũ vụt thôi còn C gì.
Bẽ Am bàng đôi ngã chia Dm ly
Để người lỡ G chuyến đò đi mà đành C lòng
Anh Am còn lại mớ bòng D bong
Đem về rao G bán giữa dòng sông C đêm.