1. C Lá mùa đông xác Fm xơ nằm trên đất C khô
Trong một Gdim nửa bóng tối một A7 nửa ánh sáng tôi Dm ngồi
Những tình yêu đã A7 theo thời gian đưa Dm tiễn
Ta G7 đứng một mình ở đoạn C cuối của giây G phút phai Am tàn
C Chờ đến khi sẵn F sàng. Fm
2. C Có lần tôi nắm Fm tay của một nỗi C đau
Khi nghe Gdim rằng thương yêu tôi A7 trao chẳng đủ để Dm giữ chân người
Và ta bước đi cùng những hố G7 sâu
C Loang bên lồng ngực F trái
Đến khi G sẵn sàng A7 đàm phán với nỗi Dm đau
Cho tôi G ngồi bên chiếc bóng tôi
Một lần và sau G7 cuối
Người C ơi.
ĐK:
Dù G đôi chân phải bước trong thất E7 vọng
Dù đôi Am tay phải run lên và tin G yêu hao F mòn
Cho dù người khiến Dm tôi phải vụn C vỡ cũng G7 đành
Người C ơi.
Vì con C tim dù yếu đuối vẫn giữ G nhịp
Và đôi Am khi sự cô đơn cần thiết G để kiếm F tìm
Những lời yêu đã Dm lâu chẳng dành F riêng cho G mình
Từ đêm bão Bb giông, tôi muốn trở F về sau nỗi G đau
Với C tôi.
3. C Có lần tôi chuốc Fm say mèm một nỗi C đau
Khi biết Gdim rằng thương yêu tôi A7 trao cũng thường như Dm biết bao người
Và ta sống trong tận cùng lãng G7 quên
C Trước mắt là hồi F kết
Khoảnh khắc tôi sẵn sàng A7 đàm phán với nỗi Dm đau
Cho tôi G về bên chiếc bóng C tôi
G Một lần và sau Am cuối
G7 Người C ơi.
ĐK:
Dù G đôi chân phải bước trong thất E7 vọng
Dù đôi Am tay phải run lên và tin G yêu hao F mòn
Cho dù người khiến Dm tôi phải vụn C vỡ cũng G7 đành
Người C ơi.
Vì con G tim dù yếu đuối vẫn giữ E7 nhịp
Và đôi Am khi sự cô đơn cần G thiết để kiếm F tìm
Những lời yêu đã Dm lâu chẳng dành F riêng cho G mình
Từ đêm bão Bb giông, tôi F sẽ trở về, sau nỗi G7 đau, với C tôi.