Tưởng C rằng dòng thời gian G trôi đã xóa hết trong Em tôi
Tình khúc cũ xa Am xôi viết lúc tuổi đôi F mươi
Tưởng G rằng đạn bom lửa G7 khói đã biến trái tim F tôi
Thành miếng đá nung Fm vôi, hòa tan trong dòng G đời
Gặp lại mà chi em C ơi để rồi sớm chia Em phôi
Con đò đã trôi Am xuôi lúc xế chiều sương F rơi
Khúc ca xưa lại Fm ru, hồn anh trong bão C tố
Cung yêu thương ngày G xưa, còn đó chưa phai C mờ
Thời F gian ơi! Quay chăng được về Am quá khứ
Giúp Em em tôi sống lại tuổi C Xuân
Truyền F cho tôi thêm cung sầu thêm cung Am nhớ
Viết Em lên bản tình ca đẹp ngàn G lần
Trả lại em D7 tôi những ngày G xưa
Với những cung G7 đàn thuở ấy lại G ngân
Lặng C nghe em tôi đang G ca, tình khúc viết năm Em xưa
Đẹp nhất với đôi Am ta, vẫn không hề phôi F pha
Kỷ niệm ngày xanh còn G7 đó dù mất mát hy F sinh
Dù sống kiếp lênh Fm đênh, lẻ loi riêng một C mình
Dù tình duyên dang G7 dở, là số kiếp chúng Dm mình
Lỡ G làng từ lúc tóc còn C xanh
Yêu G7 nhau mà đạn bom cách G trở
Quên nhau đi sao C đành.