Hồn Dm bỗng rơi vào dĩ vãng
Tưởng Gm đâu năm tháng chôn Bb sâu
Dẫu A7 xưa những D7 lần hò Gm hẹn
Chén Dm tình ăm ắp bao C nhiêu niềm A7 yêu.
Nụ Dm cười ngời trong ánh A mắt
Lời A7 yêu tha thiết trao Dm nhau
Bỗng A7 đâu sóng đời vùi Gm dập
Thuyền A7 yêu lạc bến lênh đênh giữa Dm dòng.
F Như trăng đơn lưng Bb trời
Bước đời lẻ Gm loi lòng tan Dm tác
A7 Giờ hạnh phúc xa bay
Trên lối đi về chỉ Bb nghe đắng A7 cay.
F Tuy nay không chung Bb đường
Nhưng nào tình Gm em đâu mờ A7 nhạt
Gm Dòng nước mắt đã A7 rơi
Bao tái tê lòng vì chữ ba Dm sinh.
Còn Dm gì còn chăng trống A vắng
Còn A7 chăng vết xước trong Dm tim
Còn C chăng khối tình chẳng Gm vẹn
Còn A7 chăng còn trái tim côi bẽ Dm bàng.