Hồng trần Am là cõi G tạm vô F thường
Kiếp phù Dm sinh thay G đổi nhiều C lần
Có A ai sống G được ngàn [D/F#] năm
Hãy gieo nhân Em đức cho đời mai Am sau.
Đừng hận Am thù trách G giận muộn F phiền
Gạt bỏ Dm tham sân si nhỏ C nhặt
Chớ nên Am hơn G thua vì [D/F#] danh
Bận lòng ghanh Em ghét tự mình khổ Am thân.
ĐK:
Người F ơi….Sân si mà Dm chi, cuộc G sống rất đỗi vô C thường
Tham lam làm F gì, khi thác có mang được C đâu
Em Người đời biết hay Am chăng ?
Thân người tuy F có, Dm có rồi lại Em không Am
Bởi Dm vô F lượng kiếp luân Am hồi,
ngày mai ai Em biết cuộc đời ra Am sao
Như F hoa kia nở rồi Dm tàn,
như vầng trăng C khuyết tan Em vào trời Am mây.
Giác ngộ Am là bến G bờ hướng F thiện
Sẽ làm Dm ta khai G tâm mỗi Am ngày
Sống Am luôn yêu G thương vì [D/F#] nhau
Tâm an, hạnh Em phúc kiếp người trần Am gian.