1. Người miền giới D tuyến một ngày trao A7 thư một ngày mong D tin
Người hậu phương D7 ơi tình còn thắm G thiết nồng nàn hay F#m quên B7
Sợ Em không gian thời gian đổi F#m biến, sợ G con tim lạc cung trìu Bm mến
Nghĩ F#m rằng ngày nào hoàng hôn Em không phải A7 đến.
2. Đừng buồn đấy D nhé đừng hờn em A7 ơi tội người đi D xa
Mình còn thương D7 nhau thì lời trách G móc chỉ là cỏ F#m hoa B7
Bởi Em tôi không là cây là F#m đá, bởi G em không là chim là Bm cá
Chúng F#m mình chỉ là người muốn Em sống thiết D tha.
ĐK:
Em G ơi tôi viết giữa sa trường khi súng quân thù vang bốn D phương
Nhưng B7 tôi mong em sống yên Em lành để đọc lá thư A7 tình
Và em của Em anh đẹp mãi như trời A7 xanh
3. Mình còn luyến D tiếc cuộc tình say A7 mơ của ngày xa D xưa
Cười đùa bên D7 nhau một vài tiếng G nói giận hờn vu F#m vơ B7
Thời Em gian đi rồi không về F#m nữa, chỉ G ghi trong hồn hoang tưởng Bm nhớ
Nhớ F#m nhiều để tìm lại tiếng Em nói ấu D thơ.