1. Cô Am đơn, C cô đơn đêm F dài Am
Cô đơn theo Dm hoài làm cho trái G tim già hơn năm C tháng Dm E7
Cô Am đơn, C cô đơn trong F lòng Am
Nhân gian bao Dm người mà sao trái E7 tim vắng một Am người.
Cô Dm đơn che trăm năm G mắt cô Em đơn nên tim trong A7 vắt
Cô Dm đơn ngập đầy trần G7 gian dù giữa chốn đông C người E7
Cô F đơn nổ tung tiếng E7 nấc cô đơn cười im trong Am đất
Cô F đơn đời dài trăm Dm năm mà ngậm ngùi trăm E7 năm.
ĐK:
Làm sao mới Am thoát, thoát được nỗi cô Dm đơn
Làm sao ta G7 cứu, cứu được hết nhân C gian
Làm sao để F biết tìm Am vui trong Dm nỗi E7 đau.
Làm sao ta Am biến héo sầu hóa nên Dm tươi
Ừ thôi tha G7 hết, hết cả khắp nhân C gian
Làm sao mới F thoát, thoát được nỗi cô Dm đơn
Và E7 thương lấy thân Am ta.
2. Cô Am đơn, C cô đơn con F người Am
Trăm năm mê Dm muội vì xem cái G tôi nặng hơn thế C giới Dm E7
Cô Am đơn, C cô đơn cõi F trời Am
Khi muôn, muôn Dm đời còn mang nỗi E7 đau giúp con Am người.
Cô Dm đơn nhân gian sẽ G hết khi Em tham sân si đã A7 chết
Nhưng cô Dm đơn của trời tận G7 đau vì vĩnh viễn không C tàn
Vung F tay tạo muôn thế E7 giới nhưng không làm sao biến Am hóa
Cho F ra một người như Dm ta để mà yêu E7 ta.
ĐK:
Làm sao mới Am thoát, thoát được nỗi cô Dm đơn
Làm sao ta G7 cứu, cứu được hết nhân C gian
Làm sao để F biết tìm Am vui trong Dm nỗi E7 đau.
Làm sao ta Am biến héo sầu hóa nên Dm tươi
Ừ thôi tha G7 hết, hết cả khắp nhân C gian
Làm sao mới F thoát, thoát được nỗi cô Dm đơn
Và E7 thương lấy thân Am ta.