1. Khi chẳng tựa Dm nương chẳng bám F víu, Bb
Chúa là nơi C7 bám chốn tựa F nương. D7
Khi chắp bàn Gm tay môi khấn A nguyện,
Ngài ban ơn C7 xuống trợ lực F con. Bb
Không Chúa đời A con như cánh Gm diều,
vuột sợi dây Bb kéo cánh chao Asus4 nghiêng. A7
Như sợi tơ Dm giữ đời trong Bb gió,
sợi yêu Asus4 thương Chúa A7 giữ đời Dm con.
ĐK: D Chúa là bến Bm đỗ buồm say G gió,
D Chúa là con G nước xuôi mái Bm chèo.
D Con nước mênh A mang về quê Bm cũ,
D bến đỗ quê A7 xưa thả neo D thuyền.
2. Khi chẳng còn Dm chi ngoài khốn F khó, Bb
Chúa là kho C7 lẫm thóc gạo F dư. D7
Khi cõi đời Gm đen mây xám A mù,
niềm tin đưa C7 nắng đẹp trời F mơ. Bb
Không Chúa thuyền A trôi không bến Gm bờ,
dặm trường không Bb thấy bóng quê Asus4 xưa. A7
Như hải đăng Dm hướng đời xuôi Bb bến,
nguồn yêu Asus4 thương thắp A7 sáng hồn Dm con.
3. Khi lòng buồn Dm như một ngõ F vắng, Bb
Chúa niềm vui C7 sống bước vào F thân. D7
Khi bóng chiều Gm buông nơi bến A lạ,
Ngài như lữ C7 quán chờ đợi F ta. Bb
Không Chúa lòng A như tơ phím Gm chùng,
hạc cầm không Bb có tiếng tơ Asus4 rung. A7
Trong Ngài như Dm nước về sông Bb cũ,
đời trăm Asus4 năm chất A7 chứa ngàn Dm thu.