Em vẫn Em nhớ một chiều thu rực G nắng
Vàng mật B7 ong trong nỗi nhớ xa Em quê
Qua Trường Am Tiền xuôi về xuôi Vỹ D Dạ
Chừ nỗi B7 nhớ sang bên tê Đập G Đá.
Chiều thu C ấy áo lụa ngà màu nắng
Bâng khuâng D chiều nghe anh nói: khi [G} không
Cứ vân Am vê tà áo mãi ngập D ngừng
Anh cứ B7 hỏi, em bồi hồi lệ Em rưng.
E Nếu một ngày người đi không về nữa
Anh có A buồn khắc khoải nhớ em E không
Ngày rời A quê buổi phượng hồng cuối E hạ
Là ngày B7 về, ly viễn biết khi Em mô
Nếu ngày Em xưa đừng hẹn ở Cố C đô
Thì ngày D sau có mô sầu ly G biệt
Xa thật Em rồi một lần đi là hết
Chiều thu B7 buồn ngồi đếm những tàn Em phai.