Người đàn Am bà quệt nước mắt vào đêm
Rồi khe F khẽ gỡ tóc mình mắc rối
Trái tim không A7 ngoan trái tim nông Dm nổi
Háo hức dâng G đi hoang hoải nẻo C về. E7
Và cải Am vàng căng nhựa sống say E7 mê
Bướm bay G đi bỏ lời thề trăng C vàng
Người đàn Dm bà níu ráng chiều sắp G lặn
Mặt trời dậy E7 lên loạng choạng khuất sau Am đồi.
Gió khẽ Dm khàng như trút mộ tàn F hơi
Cái oằn Am gánh những lời không thể F nói
Bến sông ai chèo G đò rát Em gọi
Chợt nhận Dm ra ảo E7 ảnh cuối chân Am trời.
Tóc gỡ Am rồi tóc lại rối thôi
Đêm rất F độc khóe mắt càng nồng Dm giây
Trót lỡ đò Bb ngang thì thôi đành G vậy
Đứng bên E7 này vội vẫy cải bên Am kia.