Ngày tàn rơi C mãi
Phố G rêu giăng mắc lên C đèn
Phúc G âm lạc bóng trăng Em mành
Xao G7 lòng se nỗi điêu C linh.
Sao F sa sương rơi là Dm đà
Buông C lơi mang hoài giọt Am đắng
Ngập ngừng trêu Dm vui cợt áo hương G7 xưa.
Tiếng F hát cô thôn về dập C dìu
Loáng F nắng leo song tợ mạn G đồi
Lối về xóm Dm vắng khúc sầu vỡ G7 đôi C
Lấp F loáng pha lê dệt hình C hài
Nhớ F cánh hoa rung nhặt đầu G thềm
Mê hoang ngồi Dm đếm gió lộng thêm G7 thâu.
F Nhón dáng hạc xương Dm mai
F Với tóc bồng lả Dm lơi
G7 Cuốn mắt nhìn luyến C xuôi.
Tình hoài gieo C neo
Gánh G mang một phút nghiêng C sầu
Với G đêm ngồi vẽ riêng Em mình
Độc G thoại một kiếp chênh C vênh
Khi F mang tin yêu nồng Dm nàn
Đôi C khi nghe lòng chan Am chứa
Nỗi G7 niềm bặt khúc sầu C thưa.