1. Tưởng rằng duyên F thắm trăm năm cho G sự cố gắng
Nặng nề mênh Em mông em cũng hết mặn Am nồng
Không sớm thì F muộn cũng bước anh G nào biết trước
Giằng xé bản Em thân cách đối xử anh quá nhu Am nhược.
2. Anh đây nỡ vô F tình làm em khuất lối vô G hình
Trong ánh mắt của Em em bình mình như bóng đêm đã ấn Am định
Ngược đãi suốt tháng năm F dài ấm ức nỗi u G hoài
Em mệt nhoài không Em nói câm lặng cương quyết dừng Am lại.
ĐK:
Tội lỗi bản thân anh quá nhiều F rồi em chẳng thể chịu G nổi
Nhẹ nhàng trôi đi khắp bốn phương Em trời nước mắt rơi lòng Am nhói
Lạc giữa thế giới hơn tám tỉ F người tim rã rời cằn G cỗi
Chuyện tình yêu đường kẻ bước người Em lùi anh càng trách anh Am thôi.
Một người con gái vốn dĩ dịu F dàng anh đã làm mục G nát
Đẩy em vào trong vòng xoáy lưỡng Em nan lơ đãng đi tình Am cảm
Giờ đây ăn năn anh biết muộn F màng xin người hãy bình G thản
Nguyện cầu bên ấy em sống an Em nhàn chớ lo âu buồn Am chán.