1. Ngàn nỗi đắng cay phơi bày nhân Dm thế F
Người đời có mấy ai sống vì Dm ai
Sang giàu bao kẻ đón Gm đưa
Cơ C hàn chẳng ai đoái Am hoài
Ôi thói C đời quá đỗi nhiêu F khê. A7
2. Hạnh phúc mong manh như làn sương Dm khói F
Người chung chăn gối quên ước thề Dm xưa
Ân tình tựa áng mây Gm trôi
Trăng C gầy mờ bóng đơn F côi
Nhân thế quay A7 lưng trần gian hững Dm hờ.
ĐK:
Đường tình rẽ Bb lối
Ai quên câu hứa đá Gm vàng
Riêng C ai với nỗi u F hoài
Người xa Gm người khi C trắng bàn F tay. Dm
Rượu nồng mềm Bb môi
Tâm giao nâng chén tiêu Gm sầu
Bên C nhau tri kỷ thuở F nào
Giờ cách C lòng bạn hữu còn A7 đâu.
3. Một kiếp nhân sinh số nghèo ai Dm muốn F
Buồn đau vui sướng đâu biết ngày Dm sau
Muôn sầu nào có ích Gm chi
Thì C thôi đành cố quên F đi
Thế gian muôn A7 màu phũ phàng trái Dm ngang.