Boston
Padmapani
Mười bông hoa trên trời. Mười bông hoa dưới đất. Sen nở trên mi Bụt. Sen nở trong tim người. Bồ tát cầm đóa sen. Dáng nghiêng trời nghệ thuật. Trên cánh đồng sao mọc. Nụ cười trăng mới lên. Tàu lá dừa màu ngọc. Vắt ngang lưng trời khuya. Tâm đi trong tĩnh mặc. Bắt gặp chân như về..
Giọt thu buồn
1. Giọt thu buồn là chiếc lá vàng se. Bởi nắng hạ thấm vàng quá đổi. Giọt thu buồn trên cánh hoa thạch thảo. Tím long lanh như muốn nói điều gì. 2. Giọt thu buồn là chớm sáng xanh xao. Chợt hé mở giữa trời mây u ám. Giọt thu buồn tiếng thở dài rất mỏng. Của những vòm cây đêm vắng ai nghe.
Kiếp sau xin giữ lại đời cho nhau
1. Ơn em thơ dại từ trời. Thơ dại từ trời, từ trời theo ta. À à a a, theo ta từ trời. Xuống biển lượm đời, lượm đời ta lên. À ạ a a, a a à à, à ạ à à, à ạ a a. 2. Ơn em mưa nặng hạt mềm. Mưa nặng hạt mềm à a a a theo ta. À a lên núi theo ta về miền. Theo ta về miền, về miền yêu thương.
Một buổi chiều mơ
Êm đềm ánh trăng loang vườn biếc huy hoàng qua lầu nàng. Ðàn rung lên ngàn tiếng gió đêm dần quyến ôi đàn lưu luyến. Xưa nàng đứng bên song lầu cao chưa đóng thắm muôn duyên. Tôi mơ nắn cung đàn hòa theo bao lời gió ngân ngàn tiếng vang. Chiều nay ánh trăng êm, lầu hoa thắm mơ huyền. Nàng tha thướt như Giáng Tiên bên hồ dưới trăng ngàn hoa trắng. Mình tôi đứng bên thềm nhìn...
Áo hoa vàng
1. Một ngày mưa dừng chân chốn đây. Trời vào đông hàng cây úa gầy. Tiếng mưa rơi đều trên khóm lá. Giấc mơ đời mình ta với ta. Cây sầu đông mềm cong dưới mưa. Có nói thêm lời chi cũng thừa. Áo hoa vàng tròn đầy bờ vai. Đường trơn ướt châm đều bước dài. ĐK: Tàn đông hoa lá thay màu. Tiễn đưa nhìn nhau lệ ứa. Con đường mình vẫn đi về. Rồi đây sẽ lại...
Tình mơ
1. Đường về hôm nay vắng đôi chân mềm. Hàng cây thưa lá bỗng như gầy thêm. Mây trời ngủ mãi trên cao. Sương mờ quyện trên sóng vắng. Mái tranh chưa nhuộm khói chiều. Cỏ úa theo màu nắng loang. Người đã qua bên kia cầu, nắng tàn. ĐK: Thoáng trong giấc chiêm bao. Bước đi rồi vẫy chào. Ai cười buồn không nói. Con tàu khuya hắt hiu. Xót xa phút chia tay. Cô đơn về chốn này.
Bài thơ cho Nguyên Dung
1. Bóng người chìm trong hiên vắng. Xót xa tình còn hay chăng. Con dế nào buông lời than oán. Gió hững hờ len giữa đêm mờ. Biết người còn nhớ đến tôi. Ngồi đây nghe lá buồn rơi. Mơ ngày mai bướm rồi sẽ sang. Tình chưa tan nhớ thương còn mang. ĐK: Người đi xa mấy sông. Mà sao không thấy về?. Đếm cô đơn đèn khuya riêng bóng. Chắt cho đầy khối sầu chờ mong. 2. Có...
Tình thu còn chăng
1. Chiều thu không lá vàng bay. Anh loay hoay trên phìm đàn chùng. Chiều thu thiếu lá vàng rơi. Anh buông lơi phím tơ còn xuân. Mùa thu trước áo tím về đây. Mùa thu sau áo hoa từ giã. Chim đã bay nên ngày thu vắng. Lòng hỏi lòng tình thu còn chăng. ĐK: Bèo trôi theo dòng sông. Trời cao nước mênh mông. Nhớ thương lay buồn tháng năm. Trót yêu người cho tình lỡ. 2. Ngày...
Những chiều lá đổ
1. Giờ thì ở lại em đi. Anh ơi muốn hứa lời gì. Lạnh lùng trời buồn mênh mông. Đôi ta cách một biển đông. Thương anh cách trở nụ hoa chớm nở. Tình buồn như áng mây bay. 2. Đừng buồn, đừng buồn nghe anh. Em đi nối tiếp hẹn hò. Đường dài còn nhiều âu lo. Thương anh giấc ngủ bơ vơ. Nghe em nói nhỏ, trời khuya lá đổ. Ngại ngùng xa cách muôn trùng. ĐK: Anh...
Bài thơ vu quy
Một lần khép nép từ biệt mẹ cha. Phận con là gái như giọt mưa sa. Một lần e lệ bước lên xe hoa. Khép trang nhật ký, đôi dòng viễn mơ, viễn mơ. Thôi chăn gối lẻ gởi lại giường xưa. Gương đào ngây thơ phủ giùm cho nhé!. Long lanh ngấn lệ, đôi má xuân thì. Hương trinh dờn dợn tà áo vu quy. Thôi bạn học cũ, sách vở từng năm. Nhớ người tóc xoã, ôn bài...
Ta vẫn còn sầu
1. Chiều chưa đi lòng nghe mình mê mệt. Dòng sông xưa thuyền đã sang bờ. Người còn nhớ tháng ngày xưa cũ. Dõi mắt nhìn ngày tháng đong đưa. 2. Từ xa em lòng nghe ái ngại. Từ em xa thương nhớ từng đêm. Ngày lịm chết trên vùng quan tái. Ta vẫn sầu từ thuở xa em. ĐK: Mùa chưa sang hồn nghe lạnh giá. Mùa sang chưa sau đã biệt ly. Ta vẫn đứng trên miền cô...
Vì ta đã lỡ yêu người
1. Trong cơn đau ta buông tiếng thở dài. Trong đêm thâu ta một mình chiếc bóng. Chiếc bóng ngã dài trong bốn bức tường câm!. Mà nghe đời hiu quạnh mà nghe lòng quạnh hiu. 2. Trong cơn đau thơ ta viết tặng người. Trong cơn mê ta gọi người yêu dấu. Mỗi hướng về đời ta vẫn thấy buồn tênh!. Đời gập ghềnh khốn khổ dưới đáy mộ thương đau. ĐK; Đừng hỏi tại sao? Hỡi người yêu...