Trúc Sinh & Lưu Đức Long
Kẻ phụ tình
1. Tiếng vĩ cầm cất lên lời ai oán. Khói tro tàn cũ khơi nguồn thương đau. Lời nào ngày đó ân cần. Mà đường trần lắm ê chề. Tôi đành lòng cám ơn anh. 2. Mất anh rồi đó ơi người yêu dấu. Vắng anh lạnh gối chăn chiều mùa đông. Một mình lặng ngắm mây về. Một mình một ánh trăng thề. Ôi! vầng trăng cuối trong đời. ĐK: Cuộc tình thứ nhất. Màu tình chất ngất môi...