Trịnh Nguyên Bình

  • Em đi rồi tình ơi

    1. Sầu nặng buông phủ xuống đôi vai gầy một bóng. Trời dần khuất giấu nắng trôi xa đổ vào sóng. Ánh hoàng hôn trải rộng, dáng hình ai bất động. Tan chìm vào góc tối mênh mông.. 2. Một hồi ức thấp thoáng yêu thương từ độ ấy. Cuộc tình non chớm nở như chim trời và mây. Chẳng hoài nghi lo ngại, chỉ cuồng si ngây dại. Ta ngập tình ái, quên ngày mai.. ĐK:. Người cho ta...

  • Vết sầu tình hằn sâu

    Vết sầu tình hằn sâu. Có ai mà không đau. Vết sầu tình chờ nhau. Có ai còn ngoái đầu.. Ta thương thân ta ôm nỗi đau không trôi xa. Cứ bơ vơ mang con tim đã hóa đá. Ta chôn riêng ta nơi đáy sâu không kêu ca. Chẳng oán than, mang đơn côi cùng vết sầu.. ĐK:. Tình này, duyên đây mong chi mở lối. Lòng đành buông theo gió trôi. Đời này, thân đây không mong cứu...

  • Hoài xa

    1. Trời buồn mây níu mưa, giá băng qua, dường như mới vừa. Lạnh lùng cơn gió phai, bước chân ai lặng quay đi mãi. Vừa có vết cắt xé tan lòng ta, cứa nát trái tim thật thà niềm đau vỡ òa. Thế là, người đã rời xa.. 2. Mình còn chi níu nhau cánh hoa tình tả tơi rũ nhàu. Lời hẹn yêu rất lâu, đến lúc này, tạ từ phai dấu. Càng cố nhớ sẽ đớn đau...

  • Nhìn em anh nhớ quê hương

    Nhìn em anh thấy quê hương chỉ qua dáng người, giọng nói nụ cười. Nhìn em nghe tiếng em ca, nhớ quê quá chừng nhiều năm cách xa. Nhìn em anh nhớ mong quê nhà, niềm thương da diết thêm đậm đà. Trời xa hiện lên rất gần, từ sâu đôi mắt, trong giọng buồn em ngân.. Ai mang cả miền quê hương, đem gieo vào lòng tơ vương. Ngây ngất giai điệu tình, thấm trong câu hò mỗi sớm...

  • Dạy con làm người Việt Nam

    1.Dạy con làm người Việt Nam. Đi đứng nói năng nhẹ nhàng. Dạy con làm người Việt Nam. Cười khe khẽ giữ nét đoan trang.. Quý làn da Đông phương biển tặng. Vị mặn mà khơi xa đã thấm trong ta. Thương mái tóc dài vương vấn mắt ai. Dịu dàng nét sóng vỗ những nhánh sông dốc gồ.. 2.Dạy con làm người Việt Nam. Chân chất sắc son vẫy vùng. Dạy con làm người Việt Nam. Bại không nản...