Trịnh Công Sơn - năm: 1970
Bên đời hiu quạnh
Intro : - - - - - - - -. 1. Một lần chợt nghe quê quán tôi xưa. Giọng người gọi tôi nghe tiếng rất nhu mì. Lòng thật bình yên mà sao buồn thế. Giật mình nhìn tôi ngồi hát bao giờ. - - - - - - - -. 2. Rồi một lần kia khăn gói đi xa. Tưởng rằng được quên thương nhớ nơi quê nhà. Lòng thật bình yên mà sao buồn thế. Giật mình...
Buồn từng phút giây
Chết từng ngày sống từng ngày. Còn sống một ngày còn nhìn thấy quanh đây. Hàng vạn cánh dơi tanh hôi bên đời. Từng bầy thú gian xum xoe môi cười. Tuổi trẻ ra đi về miền tăm tối.. Hàng triệu tiếng than nghe trên môi người. Tuổi trẻ chết oan trên tay nhân loại. Một đời Việt Nam nào có lâu dài.. Từng ngày sống từng ngày lo. Ngồi nhìn quanh rồi lại chờ. Một ngày mới lòng buồn...
Chỉ có ta trong đời
1. Đời vẽ tôi tên mục đồng rồi vẽ thêm con ngựa hồng. Từ đó lên đường phiêu linh.. Đời vẽ trong tôi một ngày rồi vẽ thêm đêm thật dài. Từ đó tôi thề sẽ rong chơi.. 2. Đời vẽ tôi trong cuộc tình đầy những yêu thương giận hờn. Từ đó sớm chiều bâng khuâng.. Đời vẽ tôi tên tuyệt vọng vì lỡ nơi đây nặng tình. Từ đó tôi chìm dưới mênh mông.. ĐK:. Chỉ có ta...
Những con mắt trần gian
1. Những con mắt tình nhân nuôi ta biết nồng nàn. Những con mắt thù hận cho ta đời lạnh căm. Những mắt biếc cỏ non xanh cây trái địa đàng. Những con mắt bạc tình cháy tan ngày thần tiên. ĐK: Ngày ra đi với gió ta nghe tình đổi mùa. Rừng đông rơi chiếc lá ta cười với âm u. Trên quê hương còn lại ta đi qua nửa đời. Chưa thấy được ngày vui đường trần rồi...