Trịnh Công Sơn - năm: 1965

  • Cát bụi

    1. Hạt bụi nào hóa kiếp thân tôi. Để một mai vươn hình hài lớn dậy. Ôi cát bụi tuyệt vời. Mặt trời soi một kiếp rong chơi. Hạt bụi nào hóa kiếp thân tôi. Để một mai tôi về làm cát bụi. Ôi cát bụi mệt nhoài. Tiếng động nào gõ nhịp không nguôi. ĐK: Bao nhiêu năm làm kiếp con người. Chợt một chiều tóc trắng như vôi. Lá úa trên cao rụng đầy. Cho trăm năm vào...

  • Ca dao mẹ

    1. Mẹ ngồi ru con đong đưa võng buồn đong đưa võng buồn. Mẹ ngồi ru con mây qua đầu ghềnh lạy trời mưa tuôn. Lạy trời mưa tuôn cho đất sợi mềm hạt mầm vun lên. Mẹ ngồi ru con nước mắt nhọc nhằn xót xa đời mình. 2. Mẹ ngồi ru con đong đưa võng buồn năm qua tuổi mòn. Mẹ nhìn quê hương nghe con mình buồn giọt lệ ăn năn. Giọt lệ ăn năn đưa con...

  • Người con gái Việt Nam da vàng

    1 Người con gái Việt Nam da vàng. Yêu quê hương như yêu đồng lúa chín. Người con gái Việt Nam da vàng. Yêu quê hương nước mắt lưng ròng.. Người con gái Việt Nam da vàng. Yêu quê hương nên yêu người yếu kém. Người con gái ngồi mơ thanh bình. Yêu quê hương như đã yêu mình.. Em chưa thấy quê hương thanh bình. Em chưa thấy xưa kia Việt Nam. Em chưa hát ca dao một lần.

  • Phúc âm buồn

    Người nằm co như loài thú khi mùa đông về. Người nằm yên không kêu than buốt xương da mình. Từng tiếng người nhiều tiếng người gọi hoài giữa đêm. Người nằm co như loài thú trong rừng sương mù. Người nằm yên không kêu than chết trên căn phần. Một góc trời người vẫn ngồi một đời nhỏ nhen. Người còn đứng như tượng đá trong rừng cây già. Người còn đứng như trăm năm vết thương chưa mờ.

  • Hát trên những xác người

    1. Chiều đi lên đồi cao, hát trên những xác người. Tôi đã thấy, tôi đã thấy. Trên con đường, người ta bồng bế nhau chạy trốn. Chiều đi lên đồi cao, hát trên những xác người. Tôi đã thấy, tôi đã thấy. Bên khu vườn, một người mẹ ôm xác đứa con. Mẹ vỗ tay reo mừng xác con mẹ vỗ tay hoan hô hòa bình. Người vỗ tay cho thêm nhịp nhàng người vỗ tay cho đều gian...