Trần Văn Lộc
Phương trời xa lạ
1. Gió lên trong chiều gió lang thang. Qua những hàng cây rừng xa hiu hắt. Nắng mênh mông buồn nắng lang thang. Theo những bầy chim về chân trời xa. Một mình chiều cô đơn bước chân như lạc loài. Lòng mênh mang buồn như lá bay. Từng ngày rồi qua như đã qua. Nghe mình quên lãng đời quên nỗi vui. ĐK: Nhiều đêm trong bao giấc mơ. Chợt nghe sao lạ xa hắt hiu. Buồn mênh mang...