Trần Thiện Thanh - năm: 1967

  • Biển mặn

    1. Cao ngất Trường Sơn, ôm ấp tình thương nước ra sông nguồn. Tìm về biển Đông, tình yêu thành sóng Thái Bình Dương. Rồi từng đêm sương, sóng vỗ về ru giấc quê hương. Nhưng quê hương chưa ngủ, khi bom đạn tơi bời. Còn nhục nhằn dưới ruộng trên nương. 2. Tôi thức từng đêm thơ ấu, mà nghe muối pha trong lòng. Mẹ là mẹ Trùng Dương, gào than từ bãi trước ghềnh sau. Tuổi trời qua...

  • Hoa trinh nữ

    1. Qua một rừng hoang gió núi theo sang giũ bụi đường trên vai. Hái cây hoa dại lẻ loi bên đường gọi là hoa trinh nữ. Hoa trinh nữ không mặn mà bằng nàng hồng kiêu sa. Hoa đâu dám khoe màu cùng một nàng cúc vàng tươi. Hoa không bán hương thơm như nàng dạ lý trong vườn. Nhưng hoa trinh nữ đẹp tựa chuyện tình hai chúng ta.. 2. Xưa thật là xưa nhớ mấy cho vừa...