Trần Mạnh Cường
Anh đau từ lúc em đi
Giá như lúc đấy mình đừng nói với nhau nặng lời. Thì chắc giờ đây đâu phải mỗi người một nơi. Giá như lúc đấy đúng hay sai cũng đâu quan trọng. Thì chắc giờ đây chẳng mang vết thương trong lòng.. Những dòng ký ức chẳng hiểu sao kéo nhau ùa về. Giờ là người dưng mà sao cứ buồn mãi thế. Liệu em có cảm giác giống anh lúc này. Tự dằn vặt bản thân khiến mình hao...
Ta chưa từng trải
1. Ta từng đã có với nhau đoạn đường ngần ấy yêu thương nhiệm màu. Ngọt và đắng có nhau nhưng thực ra chưa hề hiểu thấu. Cứ tưởng ta đã lớn khôn và đã yêu hết cả trong tâm hồn. Khi hờn và dỗi vẫn còn mới thấy mình thật trẻ con.. 2. Anh chẳng dám nói với ai liệu họ có giống như ta hiện tại. Họ đâu biết đúng sai chia sẻ xong họ bỏ ngoài tai.
Con nợ cha mẹ một mùa xuân
1. Một chút se lạnh trời cuối đông. Muôn loài hoa nở rực nắng hồng. Bỗng dưng chạnh lòng buồn cô quạnh. Tự hỏi phải xuân về đấy không.. 2. Vậy tết xuân này lại vắng nhà. Lối về quê cũng chẳng có xa. Để cha mẹ đứng trông mỏi mòn. Ân hiếu con chưa tròn. Mong cha mẹ hãy thứ tha.. ĐK:. Con nhớ quê nhà đến nôn nao. Lòng con chua xót lệ tuôn trào. Vì mưu sinh...