Trần Duy Việt
Hình bóng một nụ cười
Hình bóng người ấy đã xa vời. Tưởng chừng như lặng rơi ngày cuối thu. Tình đã lịm chết trong tâm hồn. Rồi bỗng đâu về đây ngự tim tôi. Ngày đó làn tóc mây yêu kiều. Nhẹ nhàng bay vờn theo chiều bao la. Còn đó còn những bao tháng ngày. Nụ cười ai nào quên người năm xưa. Nụ cười nào suởi ấm cho anh mùa đông giá băng. Nụ cười nào đem đến cho anh tình nồng...