Trần Duy Khang
Có em đời bỗng vui
Một chiều cuối thu. Nghe nắng trong tâm hồn. Một hình bóng ai kia gọi mời. Một trái tim vừa mở lời. Lại gần anh hơn nữa. Nhẹ hôn lên tóc em môi kề môi. Những ánh mắt trao nhau ngại ngần. Thay bao dấu yêu đã bao lần. Em, anh chỉ cần mỗi em mà thôi. Có chi đâu xa xôi. Muốn em hôn lên môi. Em, em vờ như không biết tình anh. Là những mong manh là...
Đại lộ mặt trời
1. Đại lộ mặt trời một ngày chẳng còn mây kéo về. Nhìn lại từ đầu và mình vùi sâu trong cơn ngủ mê. Muốn cho thời gian trôi thật mau để quên đi. Ta nhớ thêm để làm gì.. 2. Vì đường còn dài mình chờ một ngày mai thức dậy. Chẳng còn mệt nhoài và nụ cười em yêu vẫn còn đây. Ước mơ ngày xanh chưa thành câu chuyện về nhau. Mãi đứng yên ở đằng sau..