Thành Tâm
Rồi mai
Rồi mai anh sẽ như ông già chỉ còn da với xương. Rồi mai em sẽ không còn mái tóc thề óng ánh thướt tha. Đôi ta vẫn mãi có nhau không rời mặc cho thời gian trôi nhanh. Tình yêu vần cao quý thiêng liêng như ban đầu ngày ta thuộc về nhau.. Rồi mai lưng còng anh vẫn ngẩng cao đầu tự hào với chính mình. Rồi mai khô môi em vẫn luôn tươi cười măt vẫn long...
Thềm nhà có hoa
Nắng hoàng hôn đã tắt bóng mây mờ dần sau cơn gió thoáng. Nỗi lòng em chất ngất vấn vương ngày dài anh đâu có hay. Đã hết ngày nắng đẹp, đã hết đường phố dài. Thế mà sao anh chưa thốt nên lời. Có gì đâu khó nói chỉ xin một lời cho em ấp úng. Có gì đâu khó nói để qua ngày dài thêm xa cách nhau. Đã ngóng chờ mỏi mòn, đã thấy lòng chán chường.
Tuyết trong anh
1. Rồi một ngày tìm trong kí ức. Có kí ức phải chăng cũng nhạt nhoà. Rồi một ngày chị mây trong nắng đến đây và nói. Khóc làm chi, thoáng như một giấc mơ. Vì sao kia sáng chỉ một lần. Bờ môi anh rét buốt con tim chẳng thôi. ĐK: Gió đêm mưa chỉ một người chờ. Gió đông sang buốt lạnh bờ môi anh không thôi. Đến nơi đâu đâu thấy người để lòng anh ấm lại.