Tâm Quốc
Nhân duyên
Đời người là một hợp thế. Nhân duyên thành rồi cũng phân ly. Ngại ngùng gì chẳng dám cho nhau. Những nghĩa tình hạnh phúc bền lâu. Rồi mai đây thân về miền đất lạnh. Dẫu vui buồn hay có thương đau. Cũng chôn vùi nơi chốn mồ sâu. Này người hỡi nghĩa trang nào giới hạn. Cho người già hay chỉ bóng hoàng hôn. Những ánh dương ban mai vừa ló dạng. Cũng tắt lịm theo lẽ vô thường.