Song Ngọc
Kỷ niệm ngày nhập ngũ
1. Ngày tôi nhập ngũ, giã từ tuổi học trò. Có người em gái nhỏ đưa tôi rời xa thành phố. Tôi ra đi vì yêu thương lên tiếng gọi. Nghìn ưu tư xin gửi lại, cho người nhớ người thương. Đời trai là đấy núi rừng lỡ hẹn rồi. Biết mình thương rất nhiều nhưng quê mẹ đang lửa cháy. Đêm đêm nghe ngoài xa kia vang súng trận. Thành đô hôm qua bỗng lạnh, hỏi lòng mình nghĩ...
Người nữ đồng đội
1. Tôi kể anh nghe câu chuyện tâm tình của đời chinh nhân. Đêm hành quân xưa tôi đã quen người em nữ quân nhân. Tuổi nàng vừa tròn, thơ ngây đôi chín tuổi tôi phong trần hơn. Bốn năm rừng sâu, bốn năm trên đồi núi. Mình gặp nhau đây lúc quê hương lửa dậy. 2. Đêm dừng quân xưa em ngồi tâm sự nỗi niềm riêng tư. Khi vừa lên năm, chiến trận vô tình cướp người cha...
Hoa đào thương nhớ
1. Lòng tôi nhớ thương hoài. Năm ấy giữa mùa đào hoa đua nở. Em chưa biết ưu tư. Anh còn niên thiếu phút giây như bài thơ. Mình chung bóng chung đường. Những buổi tan trường, đùa hoa đuổi bướm. Ngày xưa ươm gốc cây đào. Em nói sau này, kỷ niệm khi có nhau. ĐK: Năm năm qua đi rồi không trở lại. Với một kẻ bụi đường ngược xuôi trên vạn lý. Đời trai ra đi vì...
Mình chẳng nợ nhau
1. Thôi anh hãy về đi còn lưu luyến mà chi còn tiếc nuối làm gì. Thôi anh hãy về đi bên vợ hiền thương yêu bên đàn con nhỏ bé. Tình mình thôi thế đành chia tay ngày vui đâu đến được hai lần. Thuyền đã đổ bến thì thuyền nào ra sông thôi còn chi nữa mà thương nhau.. 2. Thôi duyên sẽ tàn mau còn quyến luyến gì nhau để khơi thêm nợ sầu. Thôi ta chẳng...
Kiếp độc thân
1. Tôi kiếp độc thân từ lâu chưa có tình xa hay tình gần. Gác trọ cô quạnh đèn khuya hiu hắt nỗi niềm buồn đơn côi. Đời thường mơ ước nhà cao lụa gấm quyền quý sống ngựa xe. Tôi đời thư sinh nghèo vận may chưa tới biết làm sao đây.. ĐK:. Ôi kiếp độc thân. Như mây trời phiêu lãng trăm nẻo đời biết thêm. Trôi dạt về đâu. Con đường dài một bóng ngõ về chẳng...
Người ra vùng hỏa tuyến
1. Cơn gió nào đưa mình gặp nhau đây. Tay trong bàn tay trăng rừng ngủ say. Tôi anh đời lính chiến xa nhà. Gần nhau được có mấy lúc xa rồi. Như gió thoảng mây trôi. Anh nói gì cho cạn niềm ưu tư. Riêng tôi từ khi quê mẹ lửa binh. Thư sinh từ giã bước đăng trình. Ngày đi dù có nuối tiếc hay buồn. Nhưng rồi lại quen. ĐK: Còn tôi chuyện ngày xưa đó. Đêm...
Thư của lính
1. Vì đi chính chiến đó đây từ lâu không gửi thư. Về thăm em gái tóc nghiêng bờ vai nơi thành đô. Ngược xuôi bôn ba có đông người đi hơn ngày xưa. Xanh xanh đỏ trắng thướt tha giai nhân dập dìu ớ ơ chiều chiều. 2. Từ khi xa vắng nhớ anh nhiều thêm không gửi hết. Người anh quen biết có luôn hỏi thăm hay là quên. Và ai đưa đón mỗi khi trường tan buổi...
Gửi người yêu xưa
1. Gởi về cho anh lời cuối chân tình. Kể từ ngày nao hai đứa xa nhau. Hỏi giời anh trách em chi. Mà lòng em có vui gì. Hay chỉ hoen ướt mi. 2. Một chiều thu xưa dạo phố bên chồng. Ngỡ ngàng gặp anh vẫn kiếp cô đơn. Dù đời lụa gấm cao sang. Mà lòng em thiết tha chi. Xin anh thương một đời hoa. ĐK: Ngày xưa gặp gỡ làm gì. Cho ân tình lỡ...
Chuyện buồn của em
1. Từ khi chúng mình biết nhau. Lòng anh vẫn hay buồn vì em. Nên không thấy em cười. Em hay nhắc một người. Một người anh đâu còn nhớ. 2. Và em vẫn thường trách anh. Để trăng gió mang sầu không tên. Lạnh trong đêm hẹn ước. Những lời yêu thương rất nhiều. Hay bằng nước mắt người yêu. ĐK: Sao em hay nhiều dỗi hờn. Cho anh muôn vạn nỗi buồn. Những gì đã lỡ xa xôi.
Cho cuộc tình yêu dấu
1. Đà Lạt chiều nay mưa bay mưa bay. Lâm Viên đìu hiu chìm trong lạnh lùng. Ôi tiếng chân hoang tình loan màu nhớ. Em có bao giờ buồn không em ơi.. 2. Em có bao giờ buồn không em ơi. Cho anh thầm nghe tình yêu ngậm ngùi. Thương những xa xăm ngày hoa mộng đó. Thôi đã không còn tình hai chúng ta.. ĐK: Em có còn những chiều trông mưa bay. Tưởng nhớ vu vơ mà...
Cánh hoa chiều
1. Những khi gió đông reo lạnh lùng. Đường chiều hoàng hôn soi bóng dịu dàng như khơi nhớ thương. Gió reo cánh hoa rơi tiêu điều. Ngập ngừng cầm chân lữ khách luyến tiếc thương đời hoa.. 2. Tiếc thương cánh hoa rơi trên đời. Ngậm ngùi vùi thân muôn lối dù rằng hoa không muốn rơi. Cánh hoa cánh hoa rơi trong chiều. Nghẹn ngào hờn cơn gió tới ngắt cánh hoa tan rồi.. ĐK: Ai cô đơn...
Than thở
1. Tôi nghĩ mình là một người điên. Tự mang vào đời nỗi buồn. Tự yêu bằng tình ngây dại. Để lòng thầm nghe đau thương. Tôi nghĩ mình là một người điên. Tìm yêu thật là vô duyên. Vì yêu không để làm gì. Chỉ ôm một mối tình si.. 2. Tôi nghĩ mình là một người ngu. Tự mang vào lòng bất ổn. Tự yêu người bằng tất cả. Để rồi thầm nghe bơ vơ. Tôi nghĩ mình...