Phan Kiên

  • Phù du

    1. Lênh đênh cành hoa trôi, lạc loài như lá rong. Nhẹ trôi theo sóng đưa, dừng chân nơi bến xưa xa mờ. Em như làn mây xanh, dịu dàng trong nắng mai. Ngỡ ngàng như lá bay nhẹ rơi theo gió đưa. tàn phai theo tháng năm. ĐK: Em trôi trên dòng sông. Đời phiêu lãng đang u sầu như loài hoa. Em mang tên phù du, người con gái đang mơ màng. Mong tìm lại ngày tháng, đã...

  • Sài Gòn của tôi

    1. Chiều nay tôi lang thang nơi xứ lạ. Chợt nghe tâm hồn thương nhớ quê hương. Sài Gòn đó tôi ra đi một buổi sáng mưa rơi. Tàu rời bến mang theo bao niềm vấn vương. 2. Lời mẹ ru câu ca dao khi bé dại. Mà thời gian xa dần muốn kiếp không quên. Từng đường phố tôi đi qua đầy hình bóng thân yêu. Ngàn lời nói vang trong tim ôi Sài Gòn của tôi. ĐK: Nhưng...