Phạm Tuân

  • Kẻ phũ phàng

    1. Đời người sao gian dối bao tiếng yêu trên môi mà em đã quên rồi. Phận nghèo đâu dám mơ, anh ngồi ôm sầu nhớ người xưa đã sang ngang.. 2. Lời thề xưa em hứa ta mãi luôn bên nhau giờ em bước qua cầu. Người đành tâm thế sao, không nói chỉ một câu sao em quá phụ phàng.. ĐK:. Bao năm ta sống bên nhau. Giờ đây em bước qua cầu mình anh nhận lấy thương...

  • Miền xa tôi nhớ

    1. Tôi ở miền xa những đêm đêm miệt mài. Công danh sự nghiệp không hề nghĩ tương lai. Đời trai sương gió, nằm đây mai đó. Biết được đâu ngày về.. 2. Bạn bè đêm khuya, tôi cùng nhau chuyện trò. Bao nhiêu sự đời tôi kể hết anh nghe. Ngày sau chiến đấu hẹn anh ta sẽ uống vài ly mừng về.. ĐK:. Ôi đời quá chua cay. Ngày tối đêm say nghĩ mình hoang phí đời trai.

  • Khi trời trở gió

    1. Gió lạnh từng canh, người đi nỡ sao cho đành. Gió lạnh từng canh, đêm về mình anh ngóng trông. Người giờ sang sông, con thơ tay bế tay bồng. Không còn bên nhau, anh đây chấp nhận thương đau.. 2. Hứa đợi chờ nhau, giờ đây bỏ anh một mình. Để rồi người đi, anh còn thương tiếc làm chi. Chuyện tình hợp tan, cho anh đắng cay bẽ bàng. Người xây ước mơ, để lại con khờ...